Những chú chim non năm 1990 Những_chú_chim_non_của_Fergie

George Switzer, Ben ThornleyGary Neville

Một làn sóng thứ hai của các cầu thủ trẻ nổi lên tại Manchester United vào đầu đến giữa những năm 1990. Nhóm này đã chứng minh rằng so với thế hệ trước đó trong sự so sánh với thế hệ Babes Busby về những thành công mà họ đạt được như cầu thủ bóng đá tương đối trẻ.[3] Một số cầu thủ trẻ được đào tạo bởi Manchester United từ khi còn rất nhỏ và cũng có một số cầu thủ được ký hợp đồng từ các câu lạc bộ khác khi tuổi chỉ 14.[4] Nhiều cầu thủ trong lứa chim non này đã giành chức vô địch FA Youth Cup 1992, bao gồm các cầu thủ United trong tương lai như David Beckham, Nicky Butt, Ryan GiggsGary Neville. Cũng được coi trong nhóm này là cầu thủ như Paul Scholes- lọt vào trận chung kết FA Youth Cup năm 1993 và Phil Neville (em trai của Gary) – lọt vào trận chung kết FA Youth Cup năm 1993 và là đội trưởng của đội bóng đến FA Youth Cup năm 1995.[5]

Thuật ngữ "chim non của Fergie" đã trở lại vào sử dụng phổ biến trong thời gian 1995-1996 mùa, sau khi Ferguson chủ yếu sử dụng nhóm thứ hai này của cầu thủ trẻ để thay thế một số cầu thủ lớn tuổi rời câu lạc bộ. Sau trận thua 3-1 trên sân khách trong ngày khai mạc trước Aston Villa, bình luận viên Alan Hansen nhận xét ​​về trận đấu của ngày "Bạn sẽ không bao giờ giành chiến thắng bất cứ điều gì với những đứa trẻ".[6] Đội bóng với các cầu thủ trẻ, với độ tuổi trung bình chỉ là 24, sau đó đã lật đổ Newcastle United với khoảng cách 10 điểm để giành chức vô địch thứ ba của câu lạc bộ trong bốn năm. Đội bóng cũng chiến thắng 1-0 trước Liverpool trong trận chung kết cúp FA năm 1996 để giành cú đúp danh hiệu. Đánh dấu một giai đoạn thành công lớn sau này với chiến thắng nổi bật nhất là trong năm 1999.

Nhiều cầu thủ thuộc thế hệ vàng 92 đã trở thành trụ cột cho câu lạc bộ và đội tuyển Anh trong thời gian này. David Beckham, Nicky Butt và Phil Neville lần lượt rời đội bóng năm 2003 (sang Real Madrid), năm 2004 (sang Newcastle United) và năm 2005 (sang Everton), với Beckham cũng là đội trưởng đội tuyển Anh từ năm 2000 đến năm 2006. Cả ba đã về hưu, với Butt và Neville trở lại United như các thành viên trong ban huấn luyện.

Gary Neville vẫn ở lại United cho phần còn lại của sự nghiệp của mình và giữ chức đội trưởng của đội bóng sau sự ra đi của Roy Keane vào năm 2005, trước khi bị chấn thương hạn chế đóng góp của ông, khiến ông nghỉ hưu vào tháng 2 năm 2011. Sau khi thông báo chính thức, Sir Alex Ferguson mô tả Neville là "Là cầu thủ lớn tuổi nhất trong thế hệ của ông." Neville là hậu vệ thứ hai chỉ chơi cho câu lạc bộ, sau Bill Foulkes. Neville đã có buổi chia tay trong trận cầu tôn vinh năm 2011, cùng tham dự có lứa "chim non Fergie" đó là Beckham, Giggs, Scholes, Butt, Phil Neville và Gary Neville hiện đang là HLV đội cho các đội tuyển quốc gia Anh.

Ryan Giggs (40 tuổi) và Paul Scholes (39 tuổi), cả hai đã chơi cả sự nghiệp tại Premiership cho Manchester United. Scholes tuyên bố nghỉ hưu vào cuối mùa giải 2010-11 và ở lại câu lạc bộ như một huấn luyện viên cho lứa thanh niên, nhưng đã trở lại chơi bóng vào tháng 1 năm 2012 sau khi một số tiền vệ United bị chấn thương trước khi nghỉ hưu vào cuối mùa giải 2012-13. Giggs đã giành được nhiều danh hiệu nhất bất kỳ cầu thủ nào khác trong lịch sử bóng đá Anh. Khi vào sân thay người trong trận UEFA Champions League năm 2008, ông trở thành cầu thủ khoác áo nhiều nhất cho câu lạc bộ. Người giữ kỹ lục này trước đó là Sir Bobby Charlton, Giggs hiện là trợ lý HLV của Manchester United.[7]